Tiếng điện thoại cắt đứt sự yên lặng suốt từ đầu đến giờ của cả hai. Là Lâm gọi.
- Nghe máy đi chứ.- Long nhẹ nhàng nhắc nhở và anh mở cửa bước ra ngoài một cách tế nhị.
Nhi nhìn theo anh và đưa máy lên trả lời.
- Chị đi đâu sớm thế ?- Giọng Lâm vẫn còn ngái ngủ.
- Đang đi ăn sáng với anh Long.
- Thế mà em còn sợ Nhi bị tên kia bắt cóc rồi thủ tiêu luôn chứ.- Lâm cười phá lên- Biết anh Long ở nhà mình rồi à ? Tối qua mẹ cứ cảm ơn anh ấy rối rít.
- Ừ, chút nữa về thôi.
- Cứ đi chơi thoải mái đi. Đằng nào ở nhà cũng có việc gì đâu. Thế nhá.
Chẳng để cô có cơ hội phản ứng, Lâm cúp máy. Nhi nhìn ra ngoài, Long đang đứng ở chỗ góc sân, nhìn ra biển. Quả nhiên cảnh biển nhìn từ đây thật đẹp. Cô đến đứng cạnh anh, nắng sớm làm bóng hai người trải dài về phía sau.
- Vết thương trên tay anh thế nào rồi ?- Cô chợt nhớ ra.
- Mọi vết thương đều có thể lành lại mà. Chúng ta sẽ đợi họ hay em muốn ăn trước ?
- Ai ạ ?- Cô ngơ ngác nhìn anh không hiểu.
- Một số người mà tôi nghĩ họ rất mong gặp em, và em cũng vậy.
- Chị Linh và anh Khánh ạ? Họ ở đây sao?
- Có lẽ sắp đến rồi.
- Sắp có một cuộc đua xe ở đây ạ?
- Phải.
- Sao em không nghe chị Linh nói gì nhỉ?
- Vì Linh đâu có biết sẽ có bão.
Lời giải thích của Long chẳng làm rõ gì hơn mà càng làm cô cảm thấy mình ngu ngốc dần đi. Nhưng cô không kịp thắc mắc vì có tiếng xe ô tô, không phải là một chiếc mà là rất nhiều chiếc đang đến. Cả hai quay ra phía đường, hơn chục chiếc xe đang nối nhau chạy về phía họ, dẫn đầu là chiếc xe màu hồng của Tú Linh, ngay sau đó là Prince Sun.
Đoàn xe nối đuôi nhau tiến vào và đậu thành một hàng song song với xe của Long.
Một tiếng reo đầy phấn khích ngay sau khi cửa chiếc xe màu hồng mở ra.
- Chị không ngờ em đã ở đây rồi.- Tú Linh ôm chầm lấy cô.- Hôm qua chị gọi cho em mãi mà không được.
Thái độ hồ hởi của Linh làm những người xuống xe sau có vẻ ngạc nhiên. Họ tươi cười tiến về phía Long, Nhi, Khánh và Linh đang đứng, nhưng vẫn không dấu nổi sự tò mò về Nhi. Long lần lượt bắt tay họ và cả nhóm tiến về khách sạn chính. Họ nhận chìa khóa và đi lên phòng ngay. Long hẹn gặp họ ở nhà ăn rồi ra hiệu cho Nhi đi theo mình.
Hai người đi dọc hành lang sạch sẽ và sáng bóng, được lát bởi một loại gạch men cao cấp, tiến về phía nhà hàng Paradise 1, một nơi sang trọng có thể vừa thưởng thức các món hải sản vừa ngắm cảnh biển.Có đến 5 nhà hàng Paradise ở đây, và Paradise một là nơi cao cấp nhất. Cạnh nhà hàng là 2 siêu thị lớn, nơi du khách có thể mua quà lưu niệm, các loại hải sản tươi sống và những đồ hàng hiệu hàng đầu thế giới.
Long vẫn sải những bước dài làm cô phải gần như chạy mới theo kịp anh. Rồi bất ngờ anh dừng lại khiến cô đâm sầm vào anh.
- Em không vui khi gặp họ à?- Anh quay lại nhìn cô hỏi.
- Không ạ ! Dĩ nhiên là em vui mà.
- Nếu em không thích ở đây, chúng ta có thể đi.
- Đi đâu ạ ?
- Đến nơi nào làm em thấy thoải mái.
- Em không sao thật mà.
Hai người đi đến một bàn ăn đã được sắp sẵn, có lẽ là đã được đặt trước. Những chai rượu ngoại, những đĩa hoa quả trải dọc bàn. Anh kéo ghế cho cô ngồi rồi vẫy tay gọi người quản lý, nhắc có thể chuẩn bị mang món khai vị lên được rồi.
- Những người bạn của anh đều rất cởi mở, rồi họ sẽ quý em và em sẽ quý họ ngay thôi.
- Em chỉ hơi hồi hộp. Hội đua xe của anh chỉ có 12 người thôi ạ?
- Ừ, trước đây là 13, nhưng một người đã mất rồi.
- Vì tai nạn ạ?
- Ừ, anh ấy bị tai nạn khi cố lái xe vào trong núi thăm một gia đình nghèo. Trận bão khiến con đường bị sạt lở và chiếc xe đã lao xuống vực. Cũng hai năm rồi. Cuộc đua xe này chính là vì anh ấy đấy.
Thảo Nhi tròn mắt kinh ngạc. Long tiếp:
- Từ sau tai nạn của anh ấy, bọn anh có một thỏa thuận, sau mỗi trận bão, chúng tôi sẽ tổ chức đua xe quyên góp cho những gia đình nghèo ở đây. Nó như một việc làm từ thiện để nhớ tới tấm lòng của anh ấy trước kia.
- Ra vậy.
- Còn một điều nữa. Người đó có tên là Bạch Thiên Anh, chính là anh trai ruột của Tú Linh.
Lần này thì cô há hốc mồm thật sự. Hóa ra Tú Linh còn có một người anh trai đã qua đời nữa. Họ đều có sở thích về xe giống nhau.
Đúng lúc đó, có tiếng con trai, giọng miền trong vang lên:
- Trời ơi, mới bão xong mà phòng ở đây đã được đặt kín hết trơn rồi. Năm nay chắc quyên được nhiều lắm đây anh Hai ha?
Người đó vỗ vai Long rồi ngồi xuống cạnh anh. Anh chàng này còn trẻ, tóc nhuộm đỏ hoe, da trắng, một bên tai đeo chiếc khuyên nạm kim cương. Ngoại trừ chiếc khuyên đó ra thì phong cách và vẻ bề ngoài của anh ta giống Long đến kì lạ.
- Cô bé này là ai vậy anh?- Anh chàng khều vai Long hỏi.
Long không đáp chỉ đưa tay xẹt ngang cổ và cười.
- Ai da, vậy là bảo bối rồi.- Anh chàng bắng nhắng nháy mắt cười với cô.
- Thế nên anh cứ liệu hồn anh đấy, Khang.- Giọng Tú Linh chen vào.
Linh ngồi xuống cạnh Nhi, tiếp:
- Anh đừng có giở thói trăng hoa với em gái tôi không là chết với tôi nghe chưa?
- Hix, làm gì mà bày đặt dữ thế cô em?- Khang nhăn nhó.
- Mà em chưa hỏi tội anh đâu đấy nhé, anh Long. Anh dám bắt cóc em gái em đi riêng với anh à? Nhi này, em có bị bắt nạt gì không?
- Chị lái xe mệt không?- Cô lắc đầu cười hỏi lại Linh.
- Mệt gì, quen rồi em ơi.
Mọi người đã đến và lần lượt ngồi vào bàn ăn.
- Ủa, anh Tuấn.- Khang nhanh nhảu hỏi anh chàng ngồi cạnh mình- Nghe nói anh mới lấy vợ mà, sao đã để vợ ở nhà rồi?
- Chú đùa anh à?- Người tên Tuấn cười sằng sặc.- Đàn bà xúi quẩy lắm, cho nó theo đâu làm ăn được gì. Mỗi lần thế này mấy em chân dài kéo nhau ra cả đàn, lo gì không có hơi đàn bà mà phải dẫn mụ vợ la sát theo. Anh khuyên các chú chớ có dại mà động vào cái giống ấy, vợ là nỗi ân hận lớn nhất trong đời của những người đàn ông yêu tự do đấy. Không phải anh bị nó úp rọ rồi đến bù lu với hai ông bà già thì còn lâu anh mới lấy. Khổ nỗi hai cụ cứ thèm có cháu bế… Ơ kìa Long, anh em có mặt đầy đủ rồi, giới thiệu cô bé kia đi rồi còn ăn chứ. Thấy hai đứa bên nhau kè kè nãy giờ mờ ám lắm đấy nhé!
Mọi người quay vào nhìn Long và Nhi, nhưng Tú Linh đã nhanh nhảu nói:
- Đây là em gái em, tên Thảo Nhi.
- Em bao nhiêu tuổi thế? Trẻ vậy chắc khoảng 18, 19 thôi nhỉ?
- Em cũng ở Hà Nội à? Biết đua xe không?
- Ngày mai nhớ đến cổ vũ cho anh nhé !
Vài người cười ồ lên và bắt đầu trêu chọc cô. Lúc này Long mới lên tiếng :
- Xin lỗi đã để mọi người thất vọng rồi. Cô ấy...- Anh đặt tay lên vai cô- ... là bạn gái tôi.
- Ớ...- Khang đang nhấp một ngụm rượu, chỉ nghe thấy thế mà suýt sặc.
- Ha ha...- Tuấn cười phá lên- Thằng này mày giấu cũng kĩ quá nhỉ? Suýt nữa thì anh đắc tội với em dâu rồi.
- Ôi...- Lần này là một giọng nam không ra nam, nữ chẳng ra nữ đập vào tai Nhi.- Buồn quá ! Em buồn quá ! Hu hu. Sao anh Long lại nỡ đối xử với em như vậy? Lâu nay em vẫn chỉ chung tình với anh thôi mà.
- Lại bắt đầu kìa.- Linh cười- Đã nói kiếm mục tiêu khác đi mà em.
Người đang tấm tức khóc ngồi đối diện với Long, ăn mặc khá lập dị. Anh ta mặc nguyên bộ đồ dành cho nữ, cổ thắt một chiếc khăn mỏng điệu đà, môi tô son hồng, móng tay thi được vẽ rất cầu kì. Trông anh ta có vẻ đồng bóng với lối ăn mặc khác người đó.
- Không chịu đâu...- Anh ta khóc rống lên giữa tiếng cười ồ của mọi người.- Em yêu anh Long cơ... Sao anh lại đi yêu người khác? Quay về với em đi anh.
- Cái thằng dại trai này...- Tuấn lườm.- Mày có đẻ được con cho nó không mà suốt ngày cứ bám lấy nó hả? Thôi ăn đi anh em, kệ nó.
Long buông tay ra khỏi vai cô, tập trung vào bữa ăn. Nhi không ăn được gì nhiều, vì cô mải nghĩ đến những lời Long vừa nói.
- Lần này em có dám chắc hạng 1 không Linh.- Người ngồi kế bên Tuấn, có vẻ chững chạc nhất hỏi.
- Nếu anh Khánh chịu nhường em.- Tú Linh nháy mắt với Khánh, đang ngồi ngay cạnh cô.
- Thế thì em phải thắng bằng sức mình rồi.- Khánh đáp lại, từ đầu đến giờ anh chưa nói câu gì.
- Ơ cái anh này... Thế không nhường thật à?
- Mà cũng đừng coi thường 007 và Bolide của em chứ, anh Hai nhỉ?- Khang chen vào.
Hóa ra Khang là chủ xe Bolide, chiếc xe đang đứng hạng 6 trong top 7. Còn ai là chủ xe 007? Cô đảo mắt một vòng và tự hỏi.
- Tháng sau sẽ có cuộc hội ngộ với Windy ở Đà Lạt, Long nhỉ?- Tuấn chợt nhớ ra.- Hay là chú định vẫn đem theo 007 đấy? Nghe nói dạo này chú để Silver Wings ở gara hoài hả?
«007 là xe của anh ấy.» Thảo Nhi sửng sốt nghĩ đến chiếc xe màu xanh xám mà gần đây Long vẫn dùng. Nó thật sự là một tin shock đối với cô.
--------------------------
- Nó chính là 007 ạ?- Cô hỏi thế sau bữa ăn sáng, khi Long đưa cô đến một quán cafe nhỏ cách khách sạn Paradise không xa.
- Hả?- Long ngước nhìn cô tỏ ý không hiểu.
- Cái xe anh vẫn đi đó, 007 hả?
- Ừ.
- Vậy mà anh Khánh không nói cho em biết. Mấy anh trong đội của anh vui tính nhỉ? Cả cái anh chàng mặt đánh phấn nữa, ngộ thật đấy.
- Cậu ta tên là Vũ, em út của nhóm. Cậu ta bị gay đấy.
- Em cũng đoán thế.- Cô bật cười- Anh cũng hay nhỉ, không chỉ có phái nữ ngưỡng mộ mà cả giới tính thứ ba cũng mê anh nữa.
- Chiều mai em đua cùng anh chứ?
- Là sao ạ?
- Là ngồi cạnh anh lúc đua xe ấy.
- Ôi thôi ạ.- Cô kêu lên- Em sợ lắm.
- Ừ.
- Mà anh cũng cẩn thận nhé, lần trước may mà không sao đấy.
- Chỉ là tai nạn hy hữu thôi mà.
- Mai em phải về giỗ ông nội rồi.
- Đi cùng thằng đó à?- Long nghĩ tới Bình.
- Có Lâm đi cùng em nữa ạ!
- Thằng đó với em có quan hệ thế nào?
- Là con riêng của dượng em. Bố em mất khi em 2 tuổi. Mẹ đi bước nữa với dượng.
- Nói với nó, nếu còn dám quấy rối em một lần nữa, anh sẽ tìm cách đưa nó vào tù đấy.
- Anh ta không làm gì được em đâu mà.
- Em nói đơn giản nhỉ? Đến việc kêu lên em còn chẳng kêu nổi. Ngày mai cuộc đua kết thúc, anh sẽ về Hà Nội.
- Em còn phải giúp dì hết tháng này nữa.
- Vậy sang tháng anh sẽ ra đón em. Cứ quyết định thế đi.- Long lạnh lùng kết thúc chủ đề mà không cho cô thêm một cơ hội nào phản kháng lại.
4. Đúng cái ngày Thảo Nhi định từ thành phố ra đảo thì Duy gọi điện cho cô và mời cô đến xem triển lãm ảnh. Anh nói tác phẩm của anh đã đạt giải nhất và rất muốn cô đến chia vui cùng anh.
Nơi mà Duy đưa cô đến là một phòng triển lãm nhỏ trên phố Hai Bà Trưng. Thấy hai người bước vào, một anh bước đến giới thiệu là hội trưởng rồi hỏi Duy:
- Cô bé ấy đây à Duy?
- Vâng, đây là Nhi. Còn đây là anh Thắng.
Thảo Nhi có cảm giác như những người trong hội nhiếp ảnh ở đây đã biết cô từ trước vậy. Đến khi nhìn thấy bức ảnh của Duy, cô mới ngỡ ngàng hiểu ra vấn đề. Bức ảnh chụp hình một cô gái đứng nhìn ra biển, tóc bay tung lên trong gió. Nền trời và mặt biển đều mang một màu sắc u ám, ảm đạm nên cô gái càng nổi bật hơn. Khung cảnh đó làm lộ rõ vẻ cô đơn và dường như đang mong mỏi một điều gì đó của cô. Người trong bức ảnh đó chính là Thảo Nhi. Bức ảnh có tên là «Giông tố». Duy đã chụp nó vào cái buổi chiều gặp anh ngoài bãi biển ấy, khi cô đang nhớ về Long.
- Anh đã nói ngay từ đầu là nó sẽ đạt giải mà.- Duy tự tin nói.
- Em không biết là anh đã chụp em đấy.
- Nếu để em biết thì đâu có lấy được cái thần của bức ảnh đúng không ?
- Nhưng tại sao nó lại có tên là «Giông tố» ?
- Không phải nói về ngoại cảnh đâu. Bức ảnh này chính là chụp tâm trạng em đó. Chắc anh không cần phải giải thích nhiều đúng không ?
Nhi cúi đầu cười khi bị Duy đoán trúng phóc tâm trạng của cô ngày hôm đó. Đang nghe anh thao thao bất tuyệt giới thiệu những bức ảnh khác thì có điện thoại của Long.
- Em đang ở đâu mà ồn ào vậy ?
- Ở một triển lãm nhiếp ảnh ạ !
- Vui vẻ nhỉ?- Anh đáp lại và cô tưởng tượng đến nụ cười đáng ghét của anh- Vui thế thì đâu còn gì nhớ đến anh đâu, đúng không ?
- Không có mà...- Cô giãy nảy- Ai nói với anh là không chứ ?
- Thế muốn gặp anh không ?
- Tất nhiên là có rồi. Nên em quyết định hai hôm nữa sẽ lên Hà Nội đấy.
Những tưởng tin này sẽ làm anh ngạc nhiên và cảm động, nhưng chính cô mới là người bị bất ngờ khi nghe anh nói tiếp :
- Anh thì chẳng đợi được đến ngày mai mới chạy đến gặp em đâu. Anh đang ở thành phố rồi nè... Dưới chân cầu Bính...
- Thật ạ ?- Cô sửng sốt hỏi lại.
- Đang ở đâu anh đến đón.
Cô đọc cho anh địa chỉ, tim gần như run lên vì sung sướng. Anh lái xe hơn 100 cây số từ Hà Nội về đây chỉ vì nhớ và muốn gặp cô thôi sao?
- Em phải đi có việc rồi anh ạ !- Cô quay ra giải thích với Duy.
- Thế hả?- Duy thất vọng đáp lại.- Anh còn đang tính mời em đi uống cafe.
- Để khi khác vậy anh nhé !
- Đành thế thôi. Mai anh lên Hà Nội học rồi. Có gì anh sẽ alo cho em sau vậy.
Từ sau khung cửa kính bên trong triển lãm, Duy nhìn ra ngoài, thấy cô ngồi lên chiếc xe Martin xanh xám mui trần đi mất. Anh siết chặt ly rượu trong tay tưởng như có thể bóp nát nó ngay lập tức, mắt anh hằn lên những tia vừa giận dữ, vừa căm thù lại vừa đau đớn.
-----------------------------------
Thảo Nhi trở lại trường vào giữa tháng 8, cùng với mối tình như mơ vừa mới bắt đầu.
Cô không còn thấy một Hải Long tàn nhẫn, thích gây chuyện, nông nổi và lạnh lùng nữa. Anh yêu cô bằng một tình yêu ngọt ngào và đầy mãnh liệt. Với cô, anh luôn nhẹ nhàng, ân cần và chu đáo. Anh luôn cố gắng bảo vệ cô trước ánh mắt công kích của người khác mỗi khi hai người đi cạnh nhau.
Tối hôm ấy, vừa ăn tối ở chỗ Tú Linh về, anh đưa cô đến cafe Jimmy, nơi cô sẽ đi làm trở lại trong vài ngày tới. Hai người chọn chiếc bàn duy nhất đặt ngoài ban công sau trên tầng 4 để tránh sự tò mò của người khác.
- Anh vẫn thích loại rượu em pha nhất.- Anh nhớ lại chuyện cũ bèn bật cười.
- Lại chọc em nữa hả?- Cô lườm.
- Thật mà, nó đặc biệt như em vậy.
- Vậy em sẽ bảo anh Trung bổ sung nó vào menu.
- Không được.- Long kêu lên- Như thế thì khách sẽ chạy hết đấy.
- Còn dám trêu em nữa này.- Cô chồm người lên định đánh anh nhưng anh đã chộp được tay cô.
Anh đặt một nụ hôn lên những ngón tay dài thon thả, khẽ nói:
- Loại cocktail đó chỉ một mình anh được quyền uống nó. Em thử pha cho thằng khác xem, anh sẽ giết nó đấy.
Cô rụt tay lại vì không quen kiểu bày tỏ tình cảm bất ngờ đó của anh.
Long hỏi tiếp :
- Em thực sự không muốn đi Đà Lạt cùng anh sao? Anh sẽ đi cả tuần liền đấy, chỉ sợ em nhớ anh không chịu nổi thôi.
- Ai thèm nhớ anh.- Cô bĩu môi.
- Nhưng anh sẽ nhớ em. Em đâu phải lo chuyện ăn ở với đi lại đâu. Còn hội đua xe thì em cũng biết cả rồi còn gì?
- Em không ngại chuyện gặp các bạn anh. Nhưng em không thích đi chơi bằng tiền của bố mẹ anh.- Cô nhăn nhó.
- Tiền của bố mẹ anh?- Long cau mày.
- Đừng nhìn em như thế...- Cô đưa tay vuốt nhẹ hai hàng lông mày của anh làm nó giãn ra- Lâu nay anh vẫn tiêu xài bằng tiền của bố mẹ anh chu cấp. Anh có thể dùng nó, nhưng em thì không. Em không muốn bị mang tiếng là lợi dụng.
- Nghe nè...- Long nghiêm mặt- Sao em cứ phải quan tâm đến suy nghĩ của người khác thế? Sao em không quan tâm anh đang nghĩ gì?
- Nếu đó là đồng tiền anh kiếm ra thì em sẽ không từ chối.
- Vậy nếu anh đi làm và dùng tiền đó mời em đi chơi thì em mới chịu đi chứ gì?
Nhi lặng im, nhưng Long hiểu ý cô đúng là như thế. Anh nói tiếp :
- Anh sẽ suy nghĩ về điều đó. Anh hứa đây sẽ là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng anh đi mà không có em đi cùng.
Tuần mà Long vào Đà Lạt thì Nhi cũng bắt đầu đi làm trở lại ở quán. Trung vẫn chào đón cô với một thái độ dễ chịu, nhẹ nhàng.
Tối chủ nhật, khi cô vừa pha xong một ly Maple thì Long về, không hề báo trước. Anh nói với Trung, lúc đó cũng đang đứng cạnh cô :
- Hôm nay xin cậu cho cô ấy về sớm nhé !
- Nếu có việc thì em cứ về đi.- Trung quay sang cô.
Chỉ cần có thế, anh giục cô đi thay đồ rồi kéo cô ra cửa. Vừa nhìn thấy chiếc xe đậu bên ngoài, cô thốt lên :
- Silver Wings.
- Anh vừa đi cùng nó từ Sài Gòn ra đấy.
- Anh lái xe suốt à?- Cô lo lắng hỏi.- Mà giờ mình đi đâu vậy?
- Về nhà anh.
- Nhà...anh...- Thảo Nhi thậm chí còn không thốt ra nổi chữ sau.
Cô há hốc mồm rồi lắc đầu rối rít :
- Sao lại về nhà anh? Anh điên à? Em đã chuẩn bị gì đâu. Bố mẹ anh sẽ nghĩ...
- Không phải nhà đó.- Anh vẫn tập trung lái xe.
- Thế nhà nào?- Cô ngơ ngác vẻ không hiểu.
Long không trả lời. Chiếc xe đi thêm một đoạn thì rẽ vào một gara ô tô. Gửi xe ở đó, anh dắt cô đi lên một cầu thang nhỏ ở một khu chung cư cũ. Anh dừng lại ở tầng 3, dùng chìa khóa mở cửa một căn phòng. Công tắc điện được bật sáng. Nhi bước vào theo anh, đột nhiên rùng mình. Căn phòng gọn gàng và sạch sẽ nhưng sao lạnh lẽo quá! Đặt túi đồ xuống ghế, anh nói tiếp :
- Đây chính là nơi anh đã lớn lên. Cho đến khi dì Lan cưới chú Max thì bọn anh mới chuyển đi. Sau ngày chú ấy mất, anh và dì lại về đây sống.
Long thắp một nén nhang lên cái bát hương ở nóc tủ, nơi đặt hai tấm di ảnh. Một người đàn ông ngoại quốc và một phụ nữ rất đẹp. Thảo Nhi lấy làm sửng sốt vì người này sao giống Long đến thế.
Thắp hương xong, Long lấy quần áo và đi tắm. Còn lại một mình, cô bắt đầu quan sát căn phòng. Phòng khách này không lớn, đủ kê một bộ ghế salon, một tủ tường và một tủ kính. Trong tủ kính có rất nhiều kỉ niệm chương của các cuộc thi người đẹp trong nước và ngoài nước. Một vài kỉ niệm chương viết bằng tiếng Pháp, cô đọc nhưng không hiểu mấy.
Từ phòng khách trông sang một phòng ngủ, bên trong kê một chiếc giường, ga phủ kín để chăn gối không bị dính bụi. Một bàn trang điểm lớn kê kế bên cạnh một tủ dài đựng quần áo. Gian bếp không rộng lắm, bát đũa trong chạn vẫn ngủ im lìm.
Một mùi hương xộc đến và cánh tay Long ôm choàng lấy cô từ phía sau. Anh bế bổng cô lên khiến Nhi hét lên kinh hãi :
- Anh Long, bỏ em xuống. Anh làm gì thế?
- Cân xem em có sụt đi tí nào vì nhớ anh không thôi mà.- Long cười.
- Thôi bỏ em xuống đi, ngã em bây giờ.
---------------------------------
Bạn đang đọc truyện tại wapsite www.eCute.wap.sh. Chúc bạn có những giây phút vui vẻ.
www.eCute.wap.sh - Thế giới đích thực trên di động.
---------------------------------
- Anh ôm chặt thế này ngã làm sao được. Nói nhớ anh đi rồi anh tha cho.- Anh tinh nghịch quay một vòng, chân Thảo Nhi đập loạn xạ trong không khí.
- Bỏ em xuống đã.
- Không nói anh bế thẳng vào... giường đấy.- Anh dọa.
- Em có nhớ anh mà. Bỏ em xuống đi.
- Còn gì nữa?
- Còn gì nữa?- Cô tròn mắt lặp lại câu hỏi.
- Không chịu nói có hậu quả gì ráng chịu nhé !
- Không... anh chơi xấu...- Cô đập liên hồi vào vai anh.
- Nói đi rồi anh tha cho mà.- Anh ghé vào má cô định hôn nhưng Thảo Nhi đã tránh được.
- Em...- Cô đỏ mặt ấp úng.
- Em sao?- Anh cười ranh mãnh.
- Không nói được mà.- Cô quay mặt đi khổ sở.
- Vậy để anh dạy cho.- Long dợm bước vào phòng ngủ.
- Không…a… em nói…em nói… Em yêu anh.
Một tràng cười vang lên và Nhi thấy chân cô chạm đất. Long ngồi ngả ra ghế cười rũ rượi và nhớ lại cảnh vừa rồi.
- Dám bắt nạt em này.- Cô đấm vào ngực anh giận dỗi.
Nhanh như cắt, Long kéo cô vào lòng và thì thầm vào tai cô:
- Em ngốc thật đấy.
Nhi đẩy anh ra nhưng Long đã ghé môi phủ lên cô một nụ hôn mạnh mẽ và ngọt ngào khiến cô không làm sao cưỡng lại được. Lát sau, cô đỏ mặt nói khẽ:
- Hôn ngọt thế, thảo nào…
- Thảo nào sao?- Anh cười.
- Thảo nào gái theo nhiều thế.- Cô bĩu môi.
- Ha ha…- Anh lại cười làm rộn căn phòng lạnh lẽo.- Em quả thật ngốc mà. Em nghĩ anh đã hôn bao nhiêu người rồi?
- Ai mà biết.
- Thế mà dám nói bừa.- Anh gõ vào trán cô- Muốn anh hôn nữa thì cứ nói ra, sao phải vòng vo.
- Ai thèm…- Cô đẩy anh ra.
Long lại cười. Rồi anh nhìn đồng hồ và nói:
- Tối nay ở đây với anh nhé!
- Không được…- Thảo Nhi bật dậy- Em không muốn…
- Không muốn gì?- Anh ghé sát mặt cô tủm tỉm cười.
- Không muốn là không muốn.- Cô đẩy anh ra.
- Ha ha… Không ngờ em cũng đen tối thế. Sợ anh ăn thịt em à?
- Xấu xa...- Cô đánh anh.
- Đầu óc em đen tối mới nghĩ anh xấu xa.- Long bụm miệng cười.
Rồi anh nắm lấy tay cô, nói nghiêm túc:
- Ngày mai anh có một việc rất quan trọng nên muốn em ở đây với anh đêm nay. Chỉ cần ở cạnh anh thôi mà, anh có làm gì em đâu mà em sợ. Nói thật là anh chẳng có hứng thú gì với mấy chuyện đó đâu.
Thảo Nhi trợn tròn mắt nhìn anh. Anh vuốt nhẹ mái tóc cô :
- Muốn nghe kể chuyện không?
- Chuyện gì?
- Chuyện về cuộc đời anh.
Thảo Nhi im lặng. Long nằm ra ghế, gối đầu lên đùi cô, anh tiếp :
- Em không bao giờ tự hỏi về quá khứ của anh sao?
- Có chứ, rất nhiều nữa là đằng khác. Nhưng em không hỏi vì em nghĩ khi cần anh sẽ tự kể.
- Khánh kể với em những gì về anh?
- Không nhiều. Một chút về anh, về dì anh, và một chút về họ.
- Linh và Vân ?
- Ừm...- Cô gật đầu.
- Anh biết nó nói gì. Anh nghĩ nên để chính anh kể với em thì hay hơn.
Long im lặng vài giây rồi hỏi cô :
- Em thấy ảnh dì anh rồi. Em cũng thấy dì ấy rất giống anh đúng không?
- Vâng, dì ấy thật đẹp. Hai người quả thật rất giống nhau.
- Vì dì ấy chính là mẹ đẻ của anh mà.
- Sao cơ ?
- Em là người duy nhất biết bí mật này đấy.
- Dì ấy là mẹ đẻ của anh sao? Sao anh biết.
- Mặc dù trong giấy khai sinh của anh, anh mang họ Vũ, nhưng anh biết anh không phải là con đẻ của bố mẹ anh bây giờ. Có lẽ họ nhận nuôi anh thay dì để tránh cho dì những tai tiếng, dì là một người nổi tiếng mà. Hồi nhỏ anh cũng sống với bố mẹ, nhưng sau đó dì nói vì bố mẹ bận làm ăn không thể quan tâm đến anh được nên xin anh về nuôi cho đỡ cô đơn. Năm anh 10 tuổi, anh và dì chuyển về đây. Trong lúc dọn đồ anh đã nhặt được một lá thư do dì viết và không gửi đi cách đó 10 năm. Lá thư ấy dì viết cho một người dì đã từng yêu khi sống trong miền Nam. Sau đó người ấy bị bắt về quê lấy vợ, dì đâm buồn chán và trở về Bắc sống, mang theo giọt máu của người đó. Tính từ thời điểm dì viết lá thư ấy thì thời điểm mà dì sinh đứa bé trùng với thời điểm anh ra đời.
- Vậy anh chính là con của dì với người đàn ông kia à?
- Ừm... Sau này anh đã bắt mọi người gọi anh theo tên của ông ấy- Hải Long. Lúc đầu dì và bố mẹ anh phản đối, nhưng sau đó anh lì lợm quá nên họ phải chấp thuận. Năm anh 17 tuổi thì dì kết hôn cùng chú Max. Họ sống ở một biệt thự gần hồ Linh Đàm, còn anh về sống với bố mẹ. Họ mải làm ăn nên cứ bỏ mặc cho anh tự tung tự tác. Hồi đó anh cũng phá lắm.
- Anh yêu chị Linh từ khi nào?
- Linh chơi với anh, Khánh và Tùng từ nhỏ, bọn anh chính thức yêu nhau khi cô ấy bắt đầu vào đại học. Linh học báo chí, còn anh đi Anh du học. Anh nghĩ lúc về anh sẽ cầu hôn với cô ấy, nhưng không ngờ... Có lẽ cô ấy quá cô đơn và không chờ được anh. Lúc đó anh cũng ích kỉ, chỉ nghĩ đến niềm đam mê của riêng mình và những ước mơ hão huyền. Anh đã bỏ rơi cô ấy, cho đến khi anh nhận ra thì đã quá muộn. Đến bây giờ anh vẫn bị ám ảnh về cái chết của cô ấy và của đứa trẻ vô tội đó.
- Đó không phải lỗi của anh mà.
- Không, đó thực sự là lỗi của anh. Anh đã nói với cô ấy rằng chính cô ấy đã phản bội anh, anh hận cô ấy. Anh còn nguyền rủa cô ấy hãy chết đi.
Những kỉ niệm đau đớn của quá khứ làm giọng Long nghẹn lại.
- Anh đừng tự trách mình nữa. Em biết chỉ là do nóng giận anh mới nói như thế.
- Nhìn cái xác lạnh lẽo của cô ấy, anh bàng hoàng cả người. Chỉ mình anh hiểu tại sao cô ấy tự tử. Không phải do xấu hổ vì đứa con trong bụng, mà vì chính anh đã ép cô ấy vào chân tường. Anh mới chính là hung thủ giết hai mẹ con Linh.
- Không...không phải mà. Em biết là anh không cố ý, hãy quên nó đi.
- Sau cái chết của Linh, hàng trăm nỗi đau khác đổ xuống đầu anh. Anh chới với không tìm được một chỗ bám, rồi cứ thế anh buông thả cuộc sống, anh không kiềm chế sự phát triển của tính tàn nhẫn và độc đoán trong con người anh. Anh đã sống như em từng thấy đấy, không mơ ước gì.
Sau đó, cũng đã có một người từng nắm tay anh rất chặt như em thế này này. Nhưng rồi ngươi đó cũng rời bỏ anh. Có lẽ cô ấy quá mệt mỏi vì anh. Cái chết của Linh, của chú Max rồi dì Lan làm anh gần như kiệt sức và mất hết lý trí. Anh bỏ mặc sự quan tâm của Vân mà chui vào cái vỏ bọc của mình. Thế là cô ấy buông tay anh ra và đi mất.
- Giờ chị ấy ở đâu ạ ?
- Paris. Cô ấy luôn khao khát đến Paris học thiết kế thời trang mà. Thôi em vào giường trong ngủ đi. Anh ngủ ngoài này.
- Thế còn chuyện...- Cô ấp úng đỏ mặt.
- Hả ?
- Tại sao... tại sao... Mà thôi, em đi ngủ đây.
- Khoan đã nào...- Anh kéo tay cô lại- Chuyện gì? Sao tự nhiên ấp úng thế?
- Tại sao... lúc nãy anh nói... anh không thích làm chuyện đó...
- À...- Long chợt nhớ ra và cười ha hả- Anh không thích vì em không thích. Thôi đi ngủ đi. Để lúc nào đó thích hợp anh sẽ kể cho.
----------------------------------
Sáng hôm sau, Long đưa cô đến chỗ Huy Khánh, một mực không nói ra việc quan trọng mà anh đề cập đến tối hôm trước. Trong lúc Khánh và cô ngồi uống cafe ở phòng khách thì anh đi thay đồ.
- Sao mấy hôm nay nó có vẻ bí hiểm thế nhỉ?- Khánh ngạc nhiên.
- Anh ấy nói có việc gì quan trọng lắm.
Khánh nhìn về phía cầu thang và há hốc mồm, không nói được câu nào. Thảo Nhi cũng quay lại và cô ho sặc sụa vì bị sặc cafe.
Long trong bộ đồ công sở, quần âu, áo sơ mi xanh nhạt, chiếc cà vạt thắt lỏng lẻo trên cổ, mái tóc được chải gọn gàng và anh đeo một chiếc kính gọng đen nữa. Không còn ai có thể tìm ra một nét nào của Long ngày thường nữa.
Thấy cả hai nhìn mình bằng ánh mắt kinh dị, Long cáu kỉnh :
- Bộ khó coi lắm sao ?
- Mày định đi ra mắt bố mẹ vợ đấy à ?- Khánh cười trêu.
- Mày nghĩ đi xin việc có thể mặc quần Jeans và áo phông như thường ngày được à ?- Long lườm.
- Xin việc? Mày á? Nghiêm túc không đó?
- Có gì mà không nghiêm túc.- Long đáp túi hồ sơ cho Khánh rồi ngồi xuống cạnh Nhi.
- Trông anh dễ thương nhỉ? Nhưng anh phải bỏ áo vào trong quần chứ...- Cô nhắc.
- Anh không thích, nóng lắm.
- Xin việc ở Nội Bài hả? Chỗ đó cũng được đấy. Hôm nay phỏng vấn à?
- Ừ...
- Chúc may mắn nhé!- Khánh vỗ vai anh.
- Thôi bọn tao đi đây.- Long đứng dậy kéo tay Nhi- Đi ăn sáng rồi anh đưa em đến trường.
- Gặp anh sau nhé!- Thảo Nhi chỉ kịp gửi lại một câu chào đó cho Khánh thì đã bị lôi tuốt ra cửa.
Còn lại Khánh ngồi im giữa căn phòng vắng lặng. Anh vẫn chưa hết sửng sốt với những gì vừa nghe thấy được. Rồi anh châm một điếu thuốc, nghĩ thầm :
«Tao thua rồi, cô ấy sinh ra là để dành cho mày, Long ạ!»
Ngồi trên xe ô tô, Nhi chốc chốc lại quay sang người yêu tủm tỉm cười. Chiếc kính làm đôi mắt dữ của anh dịu đi rất nhiều.
- Trông anh kì dị lắm sao mà em cứ nhìn mãi thế?
- Không phải kì dị. Như thế này trông anh rất hiền và đẹp trai.
- Bộ bình thường anh không đẹp trai à ?
- Có... nhưng đẹp kiểu khác.
- Sau này chúng ta sẽ đi chơi bằng tiền của anh.
- Anh đi làm sẽ phát sinh rất nhiều va chạm. Anh lại chưa quen với sự nhẫn nhịn nên có thể rất dễ sinh chuyện. Chỉ cần anh bớt nóng nảy và nhường nhịn người ta là được.- Cô căn dặn.
- Được rồi, cô vợ nhỏ của anh ạ !- Anh lấy tay véo má cô cười.- Anh nghe lời em là được chứ gì?
Thảo Nhi cảm thấy vui khi anh bắt đầu thay đổi từng ngày, để sống và làm một người có trách nhiệm hơn. Nhưng cô không phải không lo cho tính cách dễ nóng nảy của anh.
Một tuần sau, đúng lúc Nhi đang ở trên giảng đường thì Long nhắn tin: «Anh đang ở cổng trường đợi em nhé!»
Vừa nhìn thấy bộ mặt cáu kỉnh của anh là cô hiểu ngay mọi chuyện. Chẳng đợi cô hỏi, anh bực bội nói :
- Anh bỏ việc. Không sao chịu được cái bọn thiển cận và gàn dở ấy.
- Thế đã có chuyện gì vậy anh ?
- Lúc nào cũng soi mói và bắt bẻ những người mới. Đã vậy còn nói anh không có chuyên môn và thích ngựa non háu đá. Anh điên lên cho lão một cú đấm rồi bỏ về luôn.
Nhi cười mà như mếu, cô đã lường trước được hậu quả này mà. Cái tính ương bướng của Long xưa nay có ai thắng nổi đâu.
- Mai anh sẽ xin việc ở chỗ khác.- Long quả quyết.
Nhưng cả tháng sau đó, Long thay đổi không biết bao nhiêu công việc. Có việc anh chỉ đi làm được hai ngày là bỏ sau khi đã cãi lộn một trận tơi bời với giám đốc hoặc quản lý, thậm chí là đồng nghiệp của mình.
- Anh không nghĩ là cái tính háo thắng của nó có thể chịu để cho người khác chỉ đạo đâu. Nó sinh ra là để điều khiển người khác.- Khánh nói với cô như thế vào một tối tháng 10 khi anh đến quán. Hôm nay Long phải về nhà tham dự một bữa tiệc quan trọng nào đó.
- Nhưng tại sao anh ấy không đến xin việc ở chỗ bố mẹ anh ấy có phải hơn không? Có khi lại được quản lý luôn.- Cô băn khoăn.
- Sĩ diện của nó cao ngất, em biết thừa mà. Nó càng tỏ ra ương ngạnh trong mối quan hệ với bố mẹ nó. Nói chung là mấy thằng công tử kiểu như nó hiếm lắm. Nhưng anh đang rất thắc mắc lại tại sao tự dưng nó lại xông xáo đi làm thế? Biết thừa là lương ở mấy chỗ đó thậm chí còn không đủ cho nó đổ xăng, rửa xe và thay dầu mỗi tháng cơ mà.
- Chắc anh ấy không muốn chơi bời mãi nữa.- Cô treo những chiếc ly lên giá cố không để Khánh nhận ra cô đang nói dối.
- Thằng này chắc cũng bắt đầu biết lo cho tương lai rồi đây.
Nhi nhìn đồng hồ, đã đến giờ nghỉ mà Long không đến, có lẽ hôm nay anh bị bố mẹ giữ lại rồi. Khánh đưa cô về nhà rồi mới quay lại phòng khám. Trước đó Long có nhắn tin cho anh, nhờ anh đưa Nhi về và còn dặn anh về nhà ngay vì có chuyện muốn nói.
5. - Có chuyện gì xảy ra với mày thế ?- Khánh bật đèn lên khi nhìn thấy bạn mình đứng lặng một góc trong bóng tối.
- Mày có đưa cô ấy về tận nhà chứ ?
- Thiếu điều là đưa cô ấy lên phòng nữa thôi đấy. Thế đã có chuyện gì ở nhà mày à ?
- Bố mẹ tao muốn tao kết hôn.- Long nói.
- Lấy vợ?- Khánh bật cười- Hai cụ nghĩ là có thể bắt một đứa con bất trị như mày lấy một người mà họ sắp đặt sao? Hài thật.
- Nhưng đó lại là một người mà tao rất quen.
- Ai cơ?- Khánh giật mình- Không phải bắt mày lấy Tú Linh như hồi xưa bắt anh Phương lấy đấy chứ?
- Không phải Linh. Tao cứ nghĩ lời dặn của cô ấy chỉ là quá khứ, nhưng không ngờ bây giờ tao phải đối mặt với nó.
- Là sao?
- Mày đọc nó đi.
Long rút từ trong túi áo ngực ra một bức thư nhàu nhĩ, có vẻ như nó đã được đọc đi đọc lại hàng trăm hàng nghìn lần rồi.
- Cái gì đây ?- Khánh cẩn thận giở nó ra.
- Bức thư cuối cùng của Linh.
Khánh thốt lên một tiếng sửng sốt. Anh cúi xuống đọc lá thư tuyệt mệnh mà Linh đã viết cho bạn mình trước khi chết.
«Anh Long!
Có lẽ em chẳng còn đủ tư cách gọi anh một tiếng «anh yêu» như bình thường em vẫn gọi nữa. Em chẳng còn xứng đáng với tình yêu của anh nữa rồi.
Nhưng sao lòng em đau quá !
Em thương anh. Và em rất nhớ anh.
Em căm ghét em và cả đứa con vô tội em đang mang trong mình nữa. Em ghét nó, vì nó là nghiệp chướng của cuộc đời em. Nói thế này thì em mãi mãi không đủ tư cách làm một người mẹ rồi. Nhưng em không thể bỏ nó đi được, vì em biết thế nào là một đứa trẻ mồ côi, em đã lớn lên như thế. Dù có xuống địa ngục thì em cũng không để con em là một đứa trẻ không cha không mẹ được.
Em viết lá thư này không phải xin anh tha thứ, cũng không phải oán trách anh vì đã buộc em phải chọn con đường này. Em chỉ mong anh hãy thay em chăm sóc đứa em gái tội nghiệp và bất hạnh của em. Mất em, sẽ chỉ còn mình nó bơ vơ trên cõi đời này, ông bà nội ngoại không thể sống cùng nó mãi được. Nó sẽ thay em yêu thương và chăm sóc cho anh. Em có lỗi với anh, có lỗi với ông bà em, có lỗi với em gái em, đứa con của em và cả cha của đứa bé. Xin anh đừng tìm anh ấy, vì lỗi lầm là ở em. Anh hãy bảo trọng, quên em đi và phải sống thật hạnh phúc nhé !
P.L»
Bức thư ngắn không đầy một trang giấy với những nét chữ run rẩy. Khánh lặng người đi sau khi đọc những dòng chữ đầy đau khổ và có lẽ là cả nước mắt ấy. Một lúc sau, anh bừng tỉnh, ngẩng đầu lên :
- Vậy người đó chính là em gái Linh sao? Nó đã ra nước ngoài học từ hồi đó rồi mà.
- Khi đưa tiễn cô ấy, tao đã hứa sẽ làm theo lời cô ấy dặn. Bây giờ thì tao phải đối mặt với lời hứa đó rồi. Tao đang phải trả cái giá rất đắt cho cái chết của cô ấy.- Long lắc đầu cười chua chát.
- Làm gì có cái lý ấy. Người chết đâu phải do mày, chính là Linh đã lựa chọn còn gì.
- Là tao đã ép cô ấy phải lựa chọn. Tao đã nói với Linh, tao sẽ tìm và giết thằng đó, nếu không phải hắn chết thì tao chết.- Long ngồi phịch xuống, trông anh như đã cạn mọi sức lực vậy- Linh đã lấy tính mạng của cô ấy ra để bảo vệ hắn.
- Vậy mày định bỏ cuộc à ?- Khánh đặt lá thư xuống bàn- Nếu mày nghe lời Linh và cưới em gái cô ta thì hãy buông tay Nhi ra, ngay bây giờ đi. Mày không thể dứt bỏ được quá khứ thì hãy để cô ấy quên mày đi.
- Không bao giờ.- Long nhấn mạnh từng chữ.- Không bao giờ và không chuyện gì có thể làm tao buông cô ấy ra được.
- Thế mày định tính chuyện này ra sao?
- Tao sẽ cho cô ấy về ra mắt gia đình.
- Mày nghĩ họ sẽ chấp nhận cô ấy sao?
- Không chấp nhận cũng phải chấp nhận. Vì tao sẽ làm chuyện ấy vào bữa tiệc Giáng sinh mà họ tổ chức thường niên tại chính nhà tao. Giữa đông đảo khách mời, họ không thể không nghĩ đến sĩ diện và sẽ phải tươi cười mà chấp nhận cô ấy.
- Vậy mày không nghĩ đến cảm giác của Nhi sao?- Khánh giận dữ- Cô ấy sau đó sẽ phải chịu những gì mày có nghĩ đến không? Sự can thiệp của bố mẹ mày, rồi sự săn sóc đặc biệt của đám phóng viên, và biết đâu, tai hại hơn, còn có cả đám kẻ thù luôn rình rập tìm điểm yếu của mày nữa. Tao hay Tùng đều không phải là điểm yếu của mày, mà chính là Thảo Nhi. Nếu mày đã nâng niu cô ấy như báu vật thì đừng để cô ấy phải chịu bất kì sự tổn thương nào chứ?
- Mày vẫn yêu Nhi phải không Khánh?
- Phải… Tao đã định từ bỏ. Và tao tưởng là tao đã làm được. Nhưng hình như tao lầm rồi. Tao yêu Nhi, tình yêu đó chưa bao giờ thay đổi cả. Nên tao cảnh cáo mày, mặc kệ chúng ta đã thân nhau bao nhiêu năm, nhưng nếu mày vô tình buông tay cô ấy ra một lần, thì mãi mãi mày sẽ không có cơ hội nắm lại đâu.
Long đứng dậy, bỏ ra khỏi phòng, không phải anh đang giận, mà bản thân anh đang sợ.
Tháng 11, bầu trời Hà Nội dìu dịu không khí mùa thu chứ không còn nắng gắt nữa. Long quay trở về làm tại chính gara ô tô Nguyễn Vũ, nơi anh và Khánh cùng góp tiền mở trước đây.
Thảo Nhi vừa đi vừa nghĩ đến công thức pha cocktail mới mà cô vừa nghĩ ra. Là một học trò xuất sắc của Trung, cô đã thuộc hết tất cả các công thức pha rượu mà Trung dạy cho mình. Cô thậm chí bắt đầu nghĩ đến những công thức mới hơn.
Đến khúc ngoặt trong một con ngõ nhỏ, một chiếc xe máy ngược chiều lao ra với tốc độ chóng mặt. Thảo Nhi chỉ kịp nhìn thấy một cái đầu xanh đỏ với một cái tai phone trên tai, một cú đâm mạnh và sau đó cô chẳng còn biết gì nữa.
Hé mắt tỉnh dậy, Thảo Nhi thấy mình nằm trong một căn phòng rộng, ga gối trắng tinh, chai nước biển đã truyền được một nửa. Cô ngơ ngác nhìn ra ghế, nhận ra có người đang cắm cúi đọc báo. Cô thốt lên kinh ngạc:
- Anh Duy.
Duy ngẩng đầu nhìn lên, mừng rỡ:
- Em tỉnh rồi đấy à? May quá !
- Em đang ở đâu đây? Sao anh lại ở đây?
- Bệnh viện. Em bị tai nạn mà.
- Ai đã đưa em vào đây thế?
- Anh chứ ai. Lúc anh gọi điện thì có người nào đó nghe máy, bảo em bị tai nạn vừa mới ngất đi xong. Anh vội đến và đưa em đến đây. May mà không sao, chỉ bị choáng thôi. Chân trái của em bị rạn xương, đi lại sẽ khó khăn một thời gian đấy.
- Em nằm đây lâu chưa anh?
- Cũng nửa ngày rồi.
- Trời ơi... Thế có ai gọi điện cho em không ạ ?
- Có mấy cuộc gọi nhỡ.- Duy đưa điện thoại cho cô- Bạn trai em thì phải.
Nhi cầm lấy điện thoại, đúng là có đến hơn 10 cuộc gọi nhỡ từ Long. Cô vội gọi lại cho anh, giải thích tình hình.
- Bạn trai em đến giờ hả ? Vậy anh về trước nhé ! Lúc khác anh sẽ đến thăm em.
- Anh về luôn ạ ?
- Ừ... giờ anh cũng phải đi có việc nữa.
- Em xin lỗi vì đã làm tốn bao nhiêu thời gian của anh. Lúc nào khỏi em sẽ gặp anh để cảm ơn.